Hiển thị các bài đăng có nhãn quà tặng cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn quà tặng cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng

Con vẹt xanh

    Một câu chuyện về tình mẫu tử thiêng liêng …
    Lưu Tư Kinh, là con trai duy nhất của bà mẹ quả phụ nghèo sống ở miền quê thưa người, xa lắc. Anh quyết chí lên thành phố mưu cầu tiến thân để sống tốt và giúp được mẹ già nơi quê nhà. Công việc và những lo toan chẳng bao giờ dứt… Lòng đầy nhớ thương, nhưng chẳng về mà thăm mẹ cho được, dù tháng nào anh cũng dành tiền gửi đều đặn về cho bà… Nhưng có lần trong thư mẹ anh gửi: Con trai ơi… đã quên mẹ rồi sao… Anh đọc thư mà nước mắt lã chã.

    Rồi anh cũng đã tạm thu xếp mọi việc về quê thăm mẹ. Lòng tràn ngập hân hoan… Mẹ con lâu ngày gặp lại mừng mừng tủi tủi khôn xiết. Sờ nắn bờ vai con, người mẹ rưng rưng: Con ơi, mẹ nhớ con lắm…! Anh ôm lấy người mẹ dường như héo mòn đi qua năm tháng mà nhòa lệ: Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm…! Lần này con về mang cho mẹ con vẹt xanh mua đắt tiền lắm, con nuôi dạy nó đã lâu… Khi con đi xa nó sẽ ở nhà bầu bạn với mẹ cho đỡ cô quạnh và mẹ cũng thấy con bên cạnh hàng ngày. Mẹ nghe chỉ bảo: Con tốn tiền đến vậy thật không thỏa đáng. Mẹ chỉ muốn thấy con hàng ngày… Anh bảo: Mẹ hãy yên tâm, đến khi con tích lũy đủ tiền sẽ đón mẹ lên cùng.

    Ở nhà được vài ngày, Lưu Tư Kinh chia tay mẹ lên đường trở lại thành phố, lại lao vào làm ăn, phấn đấu. Mẹ già ở nhà một bóng. Con vẹt xanh bên cạnh bà, thỉnh thoảng nó lại cất tiếng: Mẹ ơi, con Lưu Tư Kinh đây, con nhớ mẹ lắm… Mẹ ơi, mẹ vất vả quá, nghỉ tay một chút đi mẹ… Mẹ ơi mẹ khỏe mạnh nhé…Bà cảm thấy vui vẻ và ấm lòng hơn rất nhiều. Bà thương quý con vẹt xanh vô cùng, tắm rửa, chăm sóc cho nó, trò chuyện hàng ngày như với con trai mình vậy.
Truyện ngắn ý nghĩa - Con vẹt xanh
Con vẹt xanh
Quà tặng cuộc sống tuyển tập – Con vẹt xanh

    Một năm, bà bị trọng bệnh, sau thời gian ngắn đã qua đời. Hàng xóm đã làm đám cho bà và tìm cách báo cho anh biết. Hẫng hụt, đau khổ, Lưu Tư Kinh dứt bỏ mọi công việc, ngay lập tức lên tàu xe trở về… Căn nhà trống không, vẫn còn mùi hương khói. Lọ tro của mẹ được đặt trên bàn hướng chính giữa. Anh nức nở thương xót mẹ và ân hận vô cùng đã không về chăm sóc và đưa được mẹ đến nơi an nghỉ cuối cùng.

    Mệt mỏi và suy sụp, anh ôm tấm ảnh mẹ vào lòng thiếp đi lúc nào không biết. Anh mơ thấy mẹ hiền đang ngôi khâu vá bên anh, mỉm cười, quạt cho anh ngủ, thoang thoảng bên tai anh tiếng nói: Con ơi, mẹ nhớ con lắm… Anh sung sướng muốn nhào vào ôm lấy mẹ!

    Choàng tỉnh, không có ai xung quanh cả, nhưng tiếng nói : Con ơi, con có khỏe không… Mẹ nhớ con lắm… vẫn từ như rất gần đấy vọng đến… Anh đi nhẹ gần đến ban công sát vườn. Tiếng nói phát ra từ đó. Dưới ánh nắng hoàng hôn cuối cùng chiếu qua kẽ lá, anh nhận ra con vẹt xanh đang đậu trên cành cây! Anh đỡ nó lên tay, nó lại hót: Con ơi, con khỏe không? Mẹ nhớ con lắm… Con vẹt đã gầy và tả tơi đi quá nhiều. Lưu Tư Kinh ôm con vẹt vào ngực mình nức nở: Mẹ ơi, con thương nhớ mẹ vô cùng…

    Mẹ anh trước khi qua đời đã mở lồng thả vẹt xanh ra. Nhưng nó đã sống bầu bạn bên cạnh bà bao ngày, dường như thấu được tình cảm của bà mà không bay đi, vẫn ở lại căn nhà nghèo trống trải này như đợi Lưu Tư Kinh trở về mà nhắn nhủ lời yêu thương của bà với anh ấy…

    Bài học: Chúng ta có thể làm nhiều cách để cha mẹ đỡ buồn, nhưng điều đơn giản nhất là: Hãy luôn bên cạnh cha mẹ khi có thể!

Sưu tầm

4 bài học quý giá về cuộc sống

1. Thiên đường và Địa ngục
Một người đàn ông chết đi, và vì anh là một người tốt nên được lên Thiên đường. Thánh Peter đứng ở cổng Thiên đường chào đón anh. “Xin chào mừng! Con có thể bước vào Thiên đường ngay bây giờ, nhưng vì con đã sống rất tốt nên con được phép xuống Địa ngục trước để so sánh hai nơi nếu con muốn” – Thánh Peter nói.

Người đàn ông khá tò mò và nói “tại sao lại không chứ?” Anh bước xuống Địa ngục, nơi mà cánh cửa đã mở sẵn.

Phía sau cánh cửa, anh nhìn thấy rất nhiều người đang ngồi xung quanh những chiếc bàn đầy đồ ăn ngon lành. Nhưng họ rất buồn bã và đau khổ, bởi vì họ chỉ có những chiếc dao và nĩa dài quá tầm tay. Vì thế, họ không thể đưa được một chút thức ăn nào vào miệng.

Người đàn ông quay trở lại Thiên đường và nói với Thánh Peter: “Chà, con rất vui khi được lên Thiên đường. Địa ngục đúng là một hình phạt”.

“Chào mừng tới Thiên đường” – Thánh Peter nói. Khi người đàn ông bước vào Thiên đường, anh ta thấy gì? Anh lại thấy rất nhiều người đang ngồi xung quanh những chiếc bàn đầy đồ ăn ngon, cũng giống như dưới Địa ngục.

Họ cũng có những chiếc dao và nĩa dài quá tầm tay. Nhưng trên Thiên đường, mọi người không than khóc và chửi rủa, bởi vì họ đang đút thức ăn cho nhau. “Thử món này đi” – họ cười nói vui vẻ. “Cả món này nữa”, họ đã rất vui vẻ cùng nhau.

Bài học: Hạnh phúc là khi mang lại hạnh phúc cho người khác. Đừng ích kỷ, mà hãy quan tâm tới người khác, bạn cũng sẽ nhận được sự quan tâm từ họ.

Xem thêm câu chuyện Bạn Có Đang Tận Hưởng Cuộc Sống?

2. Hai hạt giống
Hai hạt giống nằm cạnh nhau trên một mảnh đất màu mỡ.

Hạt giống thứ nhất nói: “Tôi muốn lớn lên! Tôi muốn rễ đâm sâu vào trong lòng đất, lộc đâm xuyên lên mặt đất… Tôi muốn đâm chồi nảy lộc để báo hiệu mùa xuân tới…. Tôi muốn cảm nhận được sự ấm áp của Mặt trời và hứng trọn những giọt sương mai đọng trên cánh hoa…”
Và hạt giống thứ nhất được lớn lên như đúng ý nguyện.

Hạt giống thứ hai nói “Chà, nếu tôi đâm rễ xuống lòng đấy, tôi không biết mình sẽ gặp phải những thứ gì trong bóng tối. Nếu tôi đâm chồi lên mặt đất rắn chắc, những nhánh mầm non nớt của tôi có thể bị hỏng… Nếu tôi đâm chồi rồi bị một con ốc sên ăn mất thì sao? Nếu tôi nở hoa, một đứa trẻ có thể tiện tay hái hoa. Không, tốt hơn là cứ đợi đến khi nào an toàn”.

Và hạt giống thứ hai cứ chờ đợi như ý muốn.

Vào một sáng mùa xuân, một con gà mái đi loanh quanh trên mảnh đất. Nó tìm thấy hạt giống đang nằm đợi và nhanh chóng ăn mất.

Bài học: Đừng đợi chờ bất cứ giây phút nào.



bài học quý giá về cuộc sống
Qùa tặng cuộc sống full – 4 bài học quý giá về cuộc sống

3. Vị vua và những bông hoa

Một ông vua nọ rất có tài chăm sóc những cây hoa và ông đang muốn tìm một người kế vị mình. Ông quyết định để những bông hoa quyết định, vì thế ông đưa cho tất cả mọi người mỗi người một hạt giống. Người nào trồng được những bông hoa đẹp nhất từ hạt giống này sẽ được lên ngôi.

Một cô gái tên là Serena cũng muốn tham gia vào cuộc cạnh tranh để trồng được bông hoa đẹp nhất. Cô gieo hạt giống trong một cái chậu rất đẹp, chăm sóc nó rất kỹ càng, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy hạt giống nảy mầm.

Năm sau, cô thấy mọi người tụ tập tại cung điện với những chậu hoa rất đẹp. Serena rất thất vọng, nhưng vẫn tới cuộc tụ họp với chậu hoa trống rỗng. Nhà vua kiểm tra tất cả chậu hoa, rồi dừng lại ở chậu hoa của Serena. Ngài hỏi “tại sao chậu hoa của cô không có gì?” “Thưa điện hạ, tôi đã làm mọi thứ để nó lớn lên nhưng tôi đã thất bại” – cô gái trả lời.

“Không, cô không thất bại. Những hạt giống mà ta đưa cho mọi người đều đã được nướng chín, vì thế chúng không thể nảy mầm. Ta không biết tất cả những bông hoa đẹp này ở đâu ra. Cô đã rất trung thực, vì thế cô xứng đáng có được vương miện. Cô sẽ là nữ hoàng của vương quốc này”.

Bài học: Sự trung thực sẽ cho bạn những món quà

4. Bức tranh bình yên nhất

Xưa có một ông vua tổ chức một cuộc thi tìm ra người nào vẽ được bức tranh yên bình nhất. Nhiều họa sĩ đã tham gia và nộp bài. Nhà vua xem xét tất cả các bức tranh và ông chọn ra hai bức ông thích nhất. Nhưng ông vẫn phải chọn ra một bức tranh đạt giải.

Bức tranh thứ nhất vẽ một hồ nước tĩnh lặng đến mức có thể thấy những ngọn núi cao vút xung quanh soi bóng dưới hồ. Bên trên là bầu trời trong xanh, mây trắng. Đó là một bức tranh mà ai nhìn vào cũng phải mê mẩn.

Bức tranh thứ hai cũng vẽ cảnh núi, nhưng nó mấp mô và trần trụi. Bên trên là bầu trời u ám, vần vũ như sắp có mưa bão, sấm chớp. Phía dưới một ngọn núi là thác nước đổ xuống ào ào. Nhưng khi nhà vua nhìn kỹ, ông thấy bên cạnh thác nước là một bụi cây nhỏ nằm trong một kẽ đá. Trong bụi cây, một con chim mẹ đang làm tổ. Giữa thác nước đang gào thét, chim mẹ ngồi yên bình trong tổ.

Bạn sẽ chọn bức tranh nào?


Nhà vua đã chọn bức tranh thứ hai và giải thích: “Bởi vì yên bình không có nghĩa là bạn ở một nơi không có tiếng ồn, không gặp rắc rối, không phải làm việc vất vả. Yên bình là khi sống giữa tất cả những thứ đó, bạn vẫn cảm thấy bình an trong tim. Đó mới là yên bình thực sự”

Bài học: Bình an thực sự ở trong tim bạn


Nguyễn Thảo (sưu tầm & dịch)


Cổ Tích Cho Những Hy Vọng Không Thành (Phần 1)

Chào bạn, bạn có biết thiên nhiên diệu kì cũng có thể ẩn chứa những câu chuyện và bài học quý giá không? Mời bạn cùng đến với những câu chuyện đó nhé!

Truyện thứ nhất:

Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói :
- Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. Hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.
Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.
Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
- Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi. Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt. 

Cổ Tích Cho Những Hy Vọng Không Thành (Phần 1)

Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu.
- Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.
- Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.
Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói:
- Tại sao con không yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc.
- Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi. Và họ ra đi.
Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rôì, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh: “Ôi tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn?”.
Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc….
Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích của Nga thôi. Nhưng những gì đọng lại thì nhiều lắm…
Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước?…

Truyện thứ hai:


Mặt trăng và Mặt Trời tranh cãi với nhau về Trái Đất. Mặt Trời nói: “Lá và cây cối, tất cả đều màu xanh”. Nhưng Mặt Trăng thì lại cho rằng, tất cả chúng mang một ánh bạc lấp lánh. Mặt Trăng nói rằng, con người trên Trái Đất thường ngủ. Còn Mặt Trời lại bảo con người luôn hoạt động đấy chứ.
- Con người hoạt động, vậy tại sao trên Trái Đất lại yên ắng đến vậy ? – Mặt Trăng cãi.
- Ai bảo là trên Trái Đất yên lặng? – Mặt Trời ngạc nhiên – Trên Trái Đất mọi thứ đều hoạt động, và còn rất ồn ào, náo nhiệt nữa.
Cổ Tích Cho Những Hy Vọng Không Thành (Phần 1)

Và họ cãi nhau rất lâu, cho đến khi Gió bay ngang qua.
- Tại sao các bạn lại cãi nhau về chuyện này chứ? Tôi đã ở bên cạnh Mặt Trời khi Mặt Trời nhìn xuống Trái Đất, và tôi cũng đi cùng Mặt Trăng khi Mặt Trăng xuất hiện. Khi Mặt Trời xuất hiện, mọi thứ là ban ngày, cây cối màu xanh, con người hoạt đông. Còn khi Trăng lên, đêm về, mọi người chìm vào giấc ngủ.
Nếu chỉ nhìn mọi việc dưới con mắt của mình, thì mọi thứ chẳng có gì là hoàn hảo, trọn vẹn cả. Không thể đánh giá Trái Đất chỉ bằng con mắt của Mặt Trời hoặc Mặt trăng được. Cũng vậy khi đánh giá một con người, một sự việc nào đó, không thể nhìn từ một phía được…
Sưu tầm

Cổ Tích Cho Những Hy Vọng Không Thành (Phần 2)

Truyện thứ ba:

       Một hôm, Mặt Trời, Gió và Mặt trăng đến ăn tối tại nhà của bác Sấm Sét và cô Tia Chớp. Còn Mẹ của họ là Vì Sao thì ở nhà.
       Mặt Trời và Gió rất tham lam, và luôn chỉ nghĩ đến bản thân mình. Trong bữa ăn, họ ăn rất nhiều và không nghĩ gì dến người mẹ đang ở nhà cả. Còn Mặt Trăng, mỗi một món ăn, cô lại để dành mang về cho mẹ một ít. Khi bọn họ trở về nhà, Vì Sao đã hỏi :
       - Các con yêu quý, ở đó họ cho các con ăn những gì?
       -  Con được ăn rất nhiều món ngon mẹ ạ, và con đã ăn hết tất cả phần của mình – Mặt Trời trả lời.
       - Con cũng đã ăn rất nhiều mẹ ạ, ăn hết tất cả – Gió nói.
       - Còn Mặt Trăng, cô lấy tất cả những gì đã đẻ dành cho mẹ ra, dọn lên bàn và mời Vì Sao ăn. Và họ đã có một bữa ăn không chỉ đầy những thức ăn ngon, mà còn đầy cả lòng yêu thương nữa.
       Vì Sao rất buồn vì Mặt Trời và Gió. Bà nói:
       - Mặt Trời, con trai của ta. Con chỉ luôn nghĩ đến mình, chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình, mà chẳng bao giơ nghĩ đến người khác. Sau này sẽ không có ai muốn gần gũi và yêu quý con đâu. Con sẽ trở thành một con người nóng bỏng, gay gắt, để rồi tất cả mọi người, mỗi khi nhìn thấy con đều phải che mặt lại.
       Còn con, Gió yêu quý. Con rất tham lam. Con luôn sống cho bản thân. Sẽ không có ai yêu quý con cả, và mọi người luôn tránh xa con.
       Mặt trăng yêu quý của ta, con thật là một người chu đáo, ngoan ngoãn. Con sẽ trở nên trong sáng, mát dịu. Tất cả mọi người rồi sẽ yêu quý con.
       Cuộc sống luôn vậy, luôn có sự vận động nhân quả. Cho và được cho luôn tồn tại song song với nhau.


Truyện thứ tư:

       Tia Nắng là một cô gái rất xinh xắn, dễ thương. Cô không đẹp cái vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu xa. Mà đó là cái vẻ đẹp bình dị, gẫn gũi. Lúc bấy giờ, có nhiều chàng trai để ý Tia Nắng lắm. Mặt Trời mạnh mẽ và ấm áp, chàng Gió kiêu ngạo và bướng bỉnh, Mặt Trăng nhẹ nhàng và gần gũi… Tất cả bọn họ đều mong có được Tia Nắng. Nhưng mỗi người đều thể hiện tình cảm của mình theo một cách riêng.

Cổ Tích Cho Những Hy Vọng Không Thành (Phần 2)

       Mặt Trời nóng bỏng, luôn mang lại cho Tia Nắng những điều bất ngờ, thú vị, những cuộc dạo chơi bên dòng suối, trên những sườn đồi, trong những cánh rừng đầy hương hoa… Bên mặt Trời, Tia Nắng luôn thấy yêu đời, yêu cuộc sống.
       Mặt Trăng lại luôn mang cho Tia Nắng những phút giây nhẹ nhàng, êm đềm, thoải mái nhất. Bên Mặt Trăng Tia Nắng luôn có những phút giây để nhìn lại mình, để nhớ lại những gì mình đã làm, đã trải qua. Từ đó tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.
       Còn với chàng Gió. Gió kiêu ngạo và lạnh lùng. Gió sâu sắc và tình cảm. Với Gió, Tia Nắng luôn được nhìn thấy cuộc sống ở khía cạnh khác. Một cuộc sống nội tâm, một cuộc sống không phải toàn màu hồng như với Măt Trời, không nhẹ nhàng như với Mặt Trăng. Nhưng cô sợ Gió. Bởi vì cô biết Gió không bao giờ là của cô cả. Gió kiêu ngạo lạnh lùng quá, để không thể cất lên được tiếng Yêu.
       Và kết quả thì có lẽ ai cũng biết rồi. Tia Nắng đã chọn cho mình Mặt Trời. Cuộc sống luôn vận động, luôn hướng về phía trước. Với Mặt Trăng, Tia Nắng chỉ có thể xem như một người bạn tốt, có thể trút những lo âu, phiền muộn, những khó khăn. Còn với Gió, có thể đó là một sự ngưỡng mộ, một sự đồng cảm, và cũng có thể là tình yêu nữa. Nhưng Tia Nắng đã không chọn Gió. Đơn giản bởi vì Gió quá kiêu ngạo, kiêu ngạo hay nhút nhát ? Yêu mà không dám thể hiện, hay không chịu thể hiện. Để rồi bây giờ, Tia Nắng luôn ở bên Mặt Trời, Mặt Trăng chỉ thỉnh thoảng gặp họ vào những lúc hoàng hôn. Còn Gió, ngày ngày vẫn lang thang, không nơi vô định. Gió đã đánh mất một thứ mà không bao giờ còn có thể tìm lại được nữa – TÌNH YÊU. 
             Thời gian chẳng quay lại bao giờ.
       Có những thứ đôi khi phải cúi xuống người ta mới có thể lấy được nó.
Sưu tầm

Quy luật tình yêu: Sòng phẳng, Ích kỷ và Vị tha

       Trong cuộc sống, có người muốn nhận nhiều hơn cho, lại có người thích sòng phẳng, nhận bao nhiêu thì cho bấy nhiêu. Nhiều người không biết rằng, cần phải biết cho đi trước khi muốn nhận lại. Và khi cho đi họ sẽ còn hạnh phúc hơn rất nhiều so với việc tính toán, so đo.


Quy luật tình yêu: Sòng phẳng, Ích kỷ và Vị tha

       Quà tặng cuộc sống tuyển tập - Quy luật tình yêu: Sòng phẳng, Ích kỷ và Vị tha

       Ba hành khách cùng đi trên một chuyến tàu tới ga Tình yêu: Sòng phẳng, Ích kỷ và Vị tha. Cả ba đều mang theo mình hai gói đồ: Nhận và Cho, nhưng độ nặng nhẹ khác nhau.
       Sòng phẳng: Cho bằng Nhận
       Ích kỷ: Cho ít hơn Nhận
       Vị tha: Cho nhiều hơn Nhận

       Trong lúc rỗi rãi ba người tán gẫu về hành lý của mình. Sòng phẳng lên tiếng:
       - Tôi thấy hành lý của các anh lệch lạc, thật khó mang theo. Còn tôi luôn cân đối Cho và Nhận nên mang đi dễ dàng.
       - Anh làm thế nào cho cân được? Ích kỷ hỏi.
       - Thì tôi phải tính chớ. Tôi chỉ cho đi khi tôi chắc có thể nhận về một lượng tương đương. Cho không hay nhận không của ai cái gì, tôi đều không thích. Tính tôi là vậy, không muốn mắc nợ hay mang ơn.
       Ích kỷ:
       - Anh nói nghe như thể đi mua hàng vậy: Tiền nhiều mua được nhiều, tiền ít mua được ít, không tiền không mua. Nhưng tình cảm đâu thể đong đếm theo cách đó.
       Sòng phẳng cười phá lên, rung cả hai vai. Ích kỷ ngạc nhiên:
       - Tôi nói vậy không đúng à?
       - Quá đúng là khác. Tôi chỉ buồn cười là trông 2 gói hành lý của anh bên Cho thì nhẹ bên Nhận thì nặng, vậy mà anh cũng nói được câu đó.
       Ích kỷ nhìn lại 2 gói đồ của mình, gật đầu. Sòng phẳng thoáng bâng khuâng:
       - Không phải lúc nào tôi cũng sòng phẳng cả đâu. Có những người cho tôi nhiều mà tôi không cho lại được là mấy. Ví như tình yêu cha mẹ cho tôi gần như vô hạn, chẳng kể tôi có đáp lại hay không. Vậy là tôi Nhận nhiều hơn Cho. Với con cái thì tôi Cho chúng nhiều hơn Nhận về. Cũng nhờ có sự bù trừ như vậy mà 2 gánh hành lý của tôi thường cân nhau.
       Ích kỷ tán thành:
       - Tôi thấy kiểu hành lý của anh giờ đang thịnh hành. Nhiều người thích sòng phẳng cả trong tình yêu theo kiểu: “Ông rút chân giò, bà thò chai rượu”.
       Sòng phẳng trầm ngâm:
       - Đôi khi tôi cũng không thích sống thế này đâu. Luôn phải tính toán nhiều – ít, luôn phải dừng gánh để sẻ từ bên này sang bên kia. Tôi thấy mệt mỏi và nhiều lúc trống rỗng, vô cảm.
       Ích kỷ:
       - Tôi cũng giống anh, luôn phải so đo tính toán. Nhưng tôi phải tính sao cho Nhận về mình nhiều hơn. Tôi chỉ thích nghĩ cho mình thôi mà.
       - Nhận nhiều như thế anh có hài lòng không? Sòng phẳng hỏi.
       - Chả mấy khi tôi vừa lòng. Tôi luôn canh cánh trong lòng: Mình có bị mất mát gì không? Cho như thế có nhiều quá không?
       - Anh có người yêu không?
       - Có chứ. Tôi rất yêu người yêu tôi là đằng khác. Nhưng tôi luôn lo sợ. Tôi sợ mình cho nhiều quá lỡ tình yêu bỏ tôi đi thì tôi chẳng được gì. Tôi không muốn nhận về tay trắng. Đó là nỗi ám ảnh của tôi.
       Tàu qua cầu vượt sông Âu lo. Tiếng xình xịch của đầu máy át lời tâm sự của Ích kỷ. Qua khỏi cầu, tiếng ồn dịu lại, Ích kỷ và Sòng phẳng lúc này mới nhớ tới người bạn đồng hành thứ ba. Vị tha nãy giờ vẫn yên lặng lắng nghe. Khi thấy hai bạn hướng mắt về mình mới khẽ khàng cất lời:
       - Hai anh đều có lý lẽ của mình. Lập luận của anh Sòng phẳng thuần túy là của bộ óc, không có mấy liên hệ đến trái tim. Chính vì vậy anh luôn thấy căng thẳng, mỏi mệt và đôi khi trống rỗng. Còn anh Ích kỷ yêu ghét rõ ràng, nhưng tình yêu của anh là “vì mình, cho mình”. Bởi yêu mình quá mà anh thường trực lo sợ. Tôi nói vậy có phải không hai anh?
       Ích kỷ và Sòng phẳng đang mải nghĩ ngợi nên không trả lời. Vị tha nói thêm:
       - Anh Sòng phẳng nói đúng: Hành lý của tôi không cân – Cho nhiều hơn Nhận. Ấy là vì tình cảm xuất phát tự đáy lòng thì rất chân thành và giản dị. Nó thấy rằng Cho là lẽ tự nhiên, không gì vui bằng làm cho người mình thương yêu được hạnh phúc. Niềm vui khi dâng tặng làm vơi gánh nặng của tôi, cho tôi sự thanh thản, đủ đầy.
       - Đủ đầy? Sòng phẳng và Ích kỷ cũng thốt lên. Cho là mất chứ, cho nhiều thì phải còn ít đi mới phải.
       Vị tha mỉm cười:
       - Đấy là về mặt vật chất, là quy luật trong Toán học thôi. Quy luật của tình yêu thì khác. Lát nữa đến nơi, tôi sẽ chỉ cho các anh.
       Ích kỷ và Sòng phẳng nhìn gánh hành lý của Vị tha, lại nhìn hành lý của mình, lòng chưa hết băn khoăn. Cũng vừa lúc tàu đến ga Tình yêu. Tàu chạy chậm dần, chậm dần rồi dừng hẳn.
       Ngước nhìn vào sân ga, Sòng phẳng và Ích kỷ đều trông thấy dòng chữ có nội dung Vị tha vừa nhắc đến. Hai người rất đỗi ngạc nhiên vì họ đi trên chuyến tàu nhiều lần, đến ga Tình yêu đã nhiều mà chưa bao giờ thấy hàng chữ đó. Thực ra quy luật của Tình yêu luôn có ở đó, nhưng chỉ những ai có trái tim nhạy cảm mới thấy và thấu hiểu.
       Bạn thân mến, tôi sẽ không nói hàng chữ trên sân ga Tình yêu nói gì vì tôi chắc bạn cũng đoán ra được. Để kết thúc câu chuyện, tôi chỉ xin tiết lộ về những người sẽ đón 3 hành khách của chúng ta cùng hành lý Cho và Nhận của mỗi người: Đón Sòng phẳng là Khô khan, Ích kỷ sánh đôi cùng Bất an và người đón đợi Vị tha chính là Hạnh phúc.
Sưu tầm



Vì Sao Chúng Ta Lại Giàu Có?

Chúng Ta Lại Giàu Có?

Hầu hết con người đều không hài lòng với những gì mình đang có. Một số người luôn cho rằng mình rất bất hạnh dù thực tế, họ may mắn và hạnh phúc hơn nhiều người. Thông điệp mà câu chuyện này muốn gửi tới, chỉ đơn giản là bạn hãy luôn trân trọng, nhìn nhận đúng đắn những gì mình đang sở hữu và nỗ lực vượt qua khó khăn thay vì “than thân trách phận”.

Xem thêm câu chuyện Giàu hay nghèo

Một ngày, một ông lão đi qua, nhìn thấy vẻ mặt ủ ê của một anh chàng, bèn hỏi:

- Chàng trai, sao trông cậu buồn thế, có việc gì không vui à?

- Cháu không hiểu tại sao cháu làm việc chăm chỉ, vất vả mà vẫn nghèo. Chàng trai buồn bã nói.

- Nghèo ư, cháu là một người giàu có đấy chứ.

- Giả sử ta chặt của cháu một bàn tay, ta trả cháu 30 đồng vàng, cháu đồng ý không?

- Không bao giờ. Chưa ai nói với cháu như vậy cả, cháu rất nghèo.

- Giả sử ta chặt một ngón tay cái của cháu, ta trả cháu 3 đồng vàng, cháu có đồng ý không?

- Không ạ.

- Vậy ta muốn lấy đi đôi mắt của cháu, ta trả cháu 300 đồng vàng, cháu thấy thế nào?

- Cũng không được.

- Vậy, ta trả cháu 3.000 đồng vàng để cháu trở thành một ông lão như ta, già cả, lú lẫn được không?

- Đương nhiên là không.

- Cháu muốn giàu. Vậy ta sẽ đưa cho cháu 30.000 đồng tiền vàng để lấy đi mạng sống của cháu, cháu thấy thế nào?

- Cháu cảm ơn ông! Cháu đã hiểu cháu cũng là một người giàu có.

Vì Sao Chúng Ta Lại Giàu

Trong cuộc sống, rất nhiều người thường than thân trách phận mà không hiểu thực ra mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác. Bạn hãy xem:

- Nếu sáng nay tỉnh dậy, cảm thấy mình khỏe mạnh, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người không còn cơ hội sống đến ngày mai.

- Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua sự tàn phá của chiến tranh, sự đơn độc, lạnh lẽo trong nhà tù, chưa bị đói rét rình rập, thì bạn đã may mắn hơn hàng trăm triệu người trên trái đất.

- Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn có quần áo để mặc, có tiền để tiêu, thì bạn đã hạnh phúc hơn biết bao người nghèo đói vô gia cư trên thế giới.

- Nếu bố mẹ bạn vẫn còn sống và vui vẻ hạnh phúc bên nhau, thì bạn thuộc số ít nhóm người hạnh phúc nhất trên thế giới.

- Nếu trên khuôn mặt bạn lúc nào cũng nở một nụ cười tươi tắn, bạn luôn cảm thấy lạc quan yêu đời, thì bạn là người vô cùng hạnh phúc bởi trên thế giới có rất nhiều người muốn lạc quan như bạn mà cũng không được.

- Nếu bạn được ôm người thân vào lòng hay được dựa vào bờ vai của họ để nói lên tâm sự của mình, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều những người không bao giờ nhận được tình yêu từ người khác.

- Nếu bạn đọc được những dòng chữ này, thì bạn hạnh phúc hơn vài tỷ người không thể đọc được trên trái đất này.

Sau khi đọc xong những dòng chữ này, bạn có thể nhìn lại mình qua gương và mỉm cười: “Hóa ra, mình cũng là một người giàu có”.
Quà tặng cuộc sống cho tâm hồn – Vì sao chúng ta lại giàu có

Nhớ nhé: Nếu sáng tỉnh dậy, thấy mình khỏe mạnh, thì bạn đã hạnh phúc hơn nhiều người không còn cơ hội sống đến ngày mai.


Theo Ngoisao


Bài học cuộc sống từ câu chuyện gánh nước

Những gì bạn có được ngày hôm nay là kết quả của những cố gắng ngày hôm qua. Và bạn muốn ngày mai của mình sẽ như thế nào? Tươi sáng, hạnh phúc mỹ mãn? Vậy thì đừng bao giờ thôi nỗ lực. Câu chuyện gánh nước sau đây là một món quà để bạn chiêm nghiệm về lẽ sống ấy.

Câu chuyện gánh nước

 Câu chuyện gánh nước

Có hai vị Hoà thượng ở hai ngôi chùa trên hai ngọn núi gần nhau. Giữa hai ngọn núi có một con sông, mỗi ngày họ đều cùng một lúc xuống núi ra bờ sông gánh nước, lâu ngày họ trở thành bạn bè.
Thấm thoát năm năm trôi qua, bỗng một hôm vị Hoà thượng ở ngọn núi bên trái không xuống gánh nước, vị Hoà thượng ở ngọn núi bên phải nghĩ bụng: “Có lẽ ông ta ngủ quá giờ”, nên trong lòng cũng chẳng để ý lắm.
Nhưng không ngờ qua ngày hôm sau vị Hòa thượng ở núi bên trái vẫn không xuống núi gánh nước.
Một tuần trôi qua, vị Hoà thượng bên ngọn núi phải nghĩ bụng: “Bạn ta có lẽ bị bệnh rồi, ta nên đến thăm, xem có thể giúp được gì không.”
Nhưng khi đến thăm người bạn già, ông ta thật kinh ngạc. Người bạn già của ông đang tập thái cực quyền trước chùa, chẳng giống dáng vẻ của một người cả tuần chưa uống nước chút nào. Ông ta thấy làm lạ hỏi: “Đã một tuần rồi ông không xuống núi gánh nước, lẽ nào ông không cần uống nước?”
Người bạn dẫn ông ta đi ra sân sau của chùa, chỉ một giếng nước nói: “Năm năm lại đây, mỗi ngày sau khi làm xong thời khoá, tôi đều đào cái giếng này, mặc dù nhiều lúc rất bận, nhưng có thể đào được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Nay đào đã đến nước, tôi không cần phải xuống núi gánh nước nữa”.

Ngày hôm nay chính là thành quả từ những nỗ lực của hôm qua. Còn sự nỗ lực của hôm nay lại là niềm hy vọng cho ngày mai. Năm tháng trôi qua, tuổi già lại đến. Hãy suy nghĩ về lúc không còn gánh nước nổi, bạn vẫn có nước để uống chứ? Vì vậy dù đã thành công, hãy cố gắng thêm một chút nữa.
Sưu tầm


Thái độ sống quyết định tất cả

Các vì sao không thể tỏa sáng nếu thiếu bóng tối. Con người ta không thể nhận ra giá trị của niềm vui nếu chưa từng nếm trải nỗi buồn. Tương tự, hãy cám ơn những khó khăn mà bạn gặp phải trong cuộc sống vì chúng giúp bạn nhận ra những điều mà trước đây bạn chưa từng biết đến.
Thái Độ Sống Quyết Định Tất Cả

Thái độ sống quyết định tất cả

- Vậy sứ mệnh của con là gì hả cha?
- 1 người đàn ông chân chính sẽ biết mình thực sự muốn gì
- Vậy chắn chắn không phải là đi học, con chẳng biết mình học để làm gì, làm cái gì… Việc học chẳng hứng thú gì cả, con chán đến tận cổ rồi.

Cha im lặng lắng nghe rồi đưa cho tôi một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.
- Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi.
- Cốc nước mặn chát cha à, tôi nhăn mặt.
Cha lại dẫn tôi ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước: “Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi.”
- Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa cha. Nó chẳng hề mặn lên chút nào đâu…
Cha bắt đầu chậm rãi nói:
- Con à, ai cũng có lúc gặp khó khăn, chán nản trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đây, nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì buồn chán không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước, họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích.
Tôi không mấy ấn tượng và chưa hiểu rõ lắm những gì cha nói. Chỉ biết là cảm thấy rất rất dễ chịu và thoải mái khi được ngồi đung đưa trên đôi vai vững chắc của cha.
10 năm sau. Câu bé ngày xưa bây giờ đã lớn và trưởng thành. Tôi đang lái chiếc xe Jeep 1952 Willys về phía những ngọn đồi ở phía trên thành phố Redlands (Bang California) với ý định sẽ không bao giờ, không bao giờ quay lại trường học hay cuộc sống nữa. Mới 17 tuổi, tôi đã nếm trải nỗi đau tan vỡ của mối tình đầu. Cô gái mà tôi hẹn hò, chẳng hề báo trước 1 tiếng, và hoàn toàn không thương xót, đã bỏ rơi và lập tức hẹn ngay với người bạn thân. Lúc ấy, thế giới của tôi như sụp đổ
Cuối cùng, khi trời tối, bụng đói cồn cào và lòng đau như cắt tôi cũng mò về nhà. Tôi rất kiệm lời nhưng có lẽ ánh mắt của tôi đã tiết lộ cho cha biết chuyện gì đã xảy ra với tôi. Tuy rất đói nhưng không thể nuốt được miếng nào vào bụng, vì thế, tôi quay về phòng, nằm lăn ra giường và bắt đầu khóc nức nở. Tôi cứ thổn thức khóc như thế với những kỉ niệm của mối tình đầu. Một lúc sau, cánh cửa phòng tôi từ từ mở ra và tôi có thể cảm nhận được cha mình đang đứng lặng lẽ bên giường. Sau đó, ông nhẹ nhàng kéo tấm chăn và chui vào nằm cạnh tôi. Ông quàng cánh tay ấm áp và mạnh mẽ quanh người tôi, và ôm tôi chặt hơn bao giờ hết. Ông kéo cả trái tim, cơ thể và tâm hồn tôi vào người ông. Tôi cảm nhận được cả hơi ấm lẫn sức mạnh của ông, trong khi nước mắt vẫn tuôn như mưa.
Và rồi ông bắt đầu khóc cùng tôi. Tôi thấy lồng ngực vững chãi của ông rung lên với những tiếng nấc nghẹn ngào. Mặt ông áp vào một bên má của tôi và tôi cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi của ông hòa lẫn với nước mắt của tôi lăn trên má mình. Lần này, ông không nói gì cả, chỉ khóc. Khóc vì nỗi đau đầu đời của đứa con trai, khóc vì yêu thương và cảm nhận được những đau đớn khổ sở trong lòng tôi.
Một lúc sau, tiếng thổn thức của tôi giảm dần và một ánh sáng le lói thay thế cho nỗi đau cào xé khi nãy. Cha tôi ngồi dậy, quấn chăn quanh cằm tôi, đặt 1 tay lên vai tôi và nói: “Con trai, bố hứa rằng ngày mai trời lại sáng. Bố thương con.” Sau đó, ông ra khỏi phòng, cũng lặng lẽ như khi ông bước vào….
Ông nói đúng. Ngày mai trời lại sáng. Tôi ngồi dậy, mặc bộ quần áo đẹp nhất, lau chùi chiếc xe jeep của mình sáng bóng và phóng đến trường.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, tươi đẹp hơn cả trước kia, vì tôi biết rằng mình được yêu thương vô điều kiện, bởi cha dậy cho tôi biết như thế nào là cảm thông, là yêu thương thực sự.
“Không có bóng tối thì các vì sao cũng chẳng thể toả sáng. Cuộc sống cũng vậy, không có nỗi buồn làm sao nhận ra được giá trị của niềm vui. Khi có khó khăn mong bạn đừng nản chí, hãy cảm ơn vì nó cho bạn cơ hội để thấy được những thứ mà trước đây bạn chưa hề biết.”
Mới gần đây, tôi vừa lặng lẽ đóng nắp quan tài cho cha tôi. Trước khi làm thế, tôi dừng lại, một lần nữa, vuốt ve những sợi râu trên cằm của ông và nhớ đến 2 cái đêm đã cách đây lâu, lâu lắm rồi.
“Cho dù bạn chọn con đường nào, bạn vẫn sẽ có chút lưu luyến với những con đường mà bạn không chọn hoặc đã đi qua. Vì vậy trên đời không hề có chuyện lựa chọn mà không hối hận. Bạn cần tin rằng con đường bạn đã chọn là đáp án CHƯA chính xác. Và biến nó thành con đường đúng. Thế thôi.”
Nguồn: Living the 7 Habits: The Courage to Change – Stephen R. Covey (Awake Your Power)


Hãy biết cho đi

Ở một ngôi làng xa xa trồng hoa màu nọ, vào mỗi mùa thu hoạch người ta đều lưu lại những cây hoa màu của bốn góc rẫy dành cho những người khác cần dùng, nếu người nào cần thì có thể dùng không phân biệt quen hay lạ.
Người chủ vườn cho rằng, ông trời đã giúp cho họ có được những vụ mùa sung mãn, vì vậy để đền ơn trời đất họ đã lưu lại những phần hoa màu đó để giúp đỡ cho những người gặp khó khăn hơn họ. Họ cho rằng chia sẻ là một sự đền ơn, chia sẻ là một đức tính tốt đẹp.


Hãy biết cho đi

Ở Hàn Quốc, hai bên đường đi người ta trồng rất nhiều hồng. Mỗi một mùa sau khi thu hoạch người ta thấy trên những cây hồng, đó đây vẫn còn trái chín. Nhiều người khách qua đường thấy vậy tự hỏi rằng, những trái hồng vừa chín vừa đẹp như thế sao người ta không hái, tiếc nhỉ! Nhưng người chủ trồng hồng bảo, cho dù những trái hồng đó chín mọng thu hút đến đâu cũng không hái hết, vì những trái hồng đó đặc biệt để dành cho những con chim khách làm thức ăn vào mùa đông.
Điều gì đã khiến những người ở đây có thói quen lưu lại những trái hồng trên cây như vậy. Thì ra đây là nơi trú đông của những đàn chim khách. Cứ mỗi mùa đông đến chim khách bay về tụ hội làm tổ trên những cây hồng.
Có một mùa đông năm ấy, trời đặc biệt lạnh, tuyết rơi nhiều, có khoảng vài trăm con chim khách không tìm được thức ăn nên trong một đêm đã chết hết vì đói lạnh. Mùa hồng năm sau, những cây hồng đang nảy lộc đâm chồi chuẩn bị khai hoa kết quả thì lạ thay có một loại sâu lạ đột nhiên xuất hiện cắn phá những cây hồng. Năm đó những vườn hồng gần như tuyệt chủng.
Từ đó mỗi năm, cứ vào mùa thu khi người ta hái hồng, người ta đều lưu lại những trái hồng thưa thớt trên cây để làm thức ăn cho những con chim khách vào mùa đông. Chính nhờ những trái hồng còn lưu lại trên cây đã thu hút nhiều chim khách đến đây trú đông. Chim khách hình như cũng biết cảm ơn nên khi mùa xuân đến nó chưa bay đi vội, suốt ngày chăm chỉ bắt những con sâu lạ trên cây hồng, thế là bảo đảm mùa hồng năm đó rất được mùa.
Trong lúc thu hoạch chớ quên lưu lại một phần thành quả của mình cho người khác. Vì dành cho người khác phần dư của mình chính là lưu lại phần hy vọng cho chính mình. Trong môi trường sinh thái đều có sự tương quan nhau, đều dựa vào nhau mà tồn tại, một cái phồn vinh thì cái kia cũng phồn vinh và ngược lại.
Cho đi, là một niềm vui. Vì cho đi không phải hoàn toàn mất đi, mà là một cách thu hoạch cao thượng. Cho đi là một niềm hạnh phúc, vì cho đi khiến tâm hồn mình thêm rộng lượng và cũng đem lại hạnh phúc cho chính mình.


Sưu tầm